Cuộc đời buồn quá, nên cô đơn cũng thành quen...

Luôn có vô vàn những điều đau lòng, kèm theo đó là những sự thật buộc phải chấp nhận. Con người ta phải hứng chịu mọi thứ bất hạnh để rồi mặc định chịu đựng nó bởi lý do số phận đã an bài, vẫn phải kiên trì đứng lên đi tiếp dù không biết lối đi trước mắt rồi sẽ vấp ngã tiếp ở đâu.

 

Cuộc đời sao buồn vậy anh ơi? Tại sao chúng ta cứ luôn cô đơn giữa sự chảy trôi của những thứ vô hình, của sinh mạng, của đau thương, của tình người, của sự giả dối, của sự ích kỷ, của lòng tham, của những lần tích góp thù hận và tiếc nuối, của những lần trưởng thành mà như trải qua một cuộc chiến vĩ đại với thế giới, khắp người đầy thương tích mà vẫn phải lạc quan.

 

Chính vì cuộc đời buồn nên chúng ta mới khổ đau, chính vì ai sống đều phải trải qua tất thảy đau thương, mất mát, vấp váp, chia ly, thất bại, sụp đổ, sai lầm rồi mới leo đến thành công, trầy trật phấn đấu vì cái gọi là trách nhiệm, gánh gồng những thứ quá nặng trên vai mà không biết bản thân thật sự muốn gì.

 

 

Ai dám bảo sống không vất vả? Mặc dù được hít thở là điều may mắn, nhưng kỳ thực sống cũng là điều vất vả nhất trên đời. Làm thế nào để phẳng lặng bình yên để chống đỡ mọi bão táp, làm thế nào để níu giữ những người thân yêu nhất mãi mãi ở cạnh bên, làm thế nào mọi người đừng già đi, đừng lạc nhau, đừng quay lưng phản bội, đừng tham vọng quá nhiều, đừng tham lam quá sức, đừng cố giành giật những thứ chẳng phải của mình?

 

Nhưng rồi cuộc đời vẫn là cuộc đời, chúng ta dù muốn hay không vẫn phải chấp nhận. Sau đau thương thì cứng cỏi lên, sống tốt hơn. Những chuyện đã qua rồi mặc dù có níu lại buồn thương thì vẫn phải cố gạt bỏ sang một bên để đi tiếp.

 

Chính vì vậy nên mới cô đơn!

 

Những người trẻ như chúng ta, tại sao chưa sống hết nửa cuộc đời đã có cảm giác như trải qua mọi chuyện rồi, để mà đứng trước sự lay động của thế gian không còn dễ dàng uy sụp như trước. Chỉ có những lúc thoảng thốt thấy mình buồn, chỉ có những phút đưa tay lên má chợt thấy nước mắt rơi.

 

Cuộc đời buồn quá, nên cô đơn cũng thành quen. Đâu phải ngẫu nhiên chúng ta cảm thấy mặc dù không đơn độc nhưng lại cô quạnh đến đáng sợ? Nhìn dòng đời xuôi ngược, đếm vài ba chuyện đau lòng qua đi, những người phải vĩnh viễn đi xa,  thoáng chốc đã khiến cuộc sống của chúng ta thêm phần ảm đạm, tại sao đời cứ dài ra mãi thế, còn nỗi buồn lại chẳng co lại được chút nào?

 

Nguyễn Quỳnh Cam

 

Tin cùng loại

Cập nhật mới